“Tiểu Sảng, con tới phòng mẹ một chút”. Bực tức, lúc Cao Hiểu Cương cầm bát cũng thể hiện cảm xúc trong đó. Trịnh Sảng đứng dựng lên, trong lòng nghĩ có chuyện rồi đây.
“Mẹ, chuyện gì thế ạ?”. Anh cùng bà đi vào phòng ngủ, Trịnh Sảng ra vẻ cẩn trọng, gương mặt cười tươi.
Bà nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt sắc nhọn.
“Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như thế?”
Bà vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt như vén từng sợi mạch, từng thớ thịt ra nhìn thấy lòng dạ anh.
“Mẹ? Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ đang nghĩ gì ạ?”
“Mẹ đang nghĩ, con có còn là đứa con mà ta một tay nuôi lớn hay không?”. Bà lạnh lùng buông ra một câu.
“Xem mẹ nói kìa, kiếp sau có còn được là con của mẹ không con không dám chắc, nhưng kiếp này thì chắc chắn con là con mẹ rồi!”
“Thế được, nếu còn thừa nhận là con của Cao Hiểu Cương này, ngày mai con lập tức phải đưa bà ta đi”
“Mẹ…”. Trịnh Sảng không còn cười được nữa, miệng há ra không nói được lời nào nữa.
Đây đúng là sau lúc vui vẻ tới lúc âu sầu, lúc nãy vẫn còn cười đùa vui vẻ, chốc lát đã băng tuyết kết đầy trời. Hoặc là giống hệt như câu nói lưu hành trên mạng: Lúc đắc ý chớ quên vị trí của mình, lúc quên rồi sẽ bị sấm sét kéo tới!
“Sao, con không muốn? Lẽ nào con định để bà ta sống lâu dài ở đây sao? Thế con đặt mẹ ở chỗ nào? Tiểu Sảng, con là đứa con do một tay mẹ vất vả nuôi lớn! Lúc con ốm, sốt, cảm thì bà ấy ở đâu? Mùa đông năm con 9 tuổi, nửa đêm nôn mửa, bố con đi công tác xa, ai đã cõng con đội gió đội mưa chân cao chân thấp thất thểu chạy tới bệnh viện? Là bà ấy ư? Không, mà là mẹ, Cao Hiểu Cương! Mẹ còn bỏ Hân Di một mình cứ đứng túc trực ở đầu giường con, khiến nó sợ quá khóc òa lên, một mình mẹ mặc quần áo mỏng manh đưa con tới bệnh viện, may mà không bị chết cóng!”
“Mẹ, những điều này con đều nhớ, con mãi mãi không bao giờ quên”. Mũi Trịnh Sảng hơi cay, ôm lấy bà đang càng nói càng xúc động, định lau nước mắt giúp bà, thì bị bà đẩy ra.
“Nếu con còn coi ta là mẹ, thì con hãy đưa bà ta đi”. Bà lấy khăn tay ra lau nước mắt.
“Công sinh đẻ của mẹ ấy, ơn nuôi nấng của mẹ, cả đời con không bao giờ quên. Lúc mẹ ấy rời xa con, con đã từng hận mẹ, điều này mẹ cũng biết. Nhưng sau đó con không còn hận mẹ nữa. Bởi vì sự nhẫn nại, sự hy sinh của mẹ khiến con hiểu mẹ thực sự yêu bố con, cũng thật lòng yêu thương con! Lúc đó con đã thầm nói với bản thân mình, con rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ ai, bởi vì con có hai người mẹ đều yêu thương con. Con cũng yêu cả hai mẹ. Năm đó cho dù ai đúng ai sai, bố con cũng khiến bà ấy đau lòng, đến giờ chẳng lẽ mẹ lại muốn con rạch thêm một dao vào lòng bà ấy sao? Một bên là mẹ đẻ ra mình, một bên là mẹ đã nuôi dưỡng mình, giống như cánh tay trái và cánh tay phải trên người con, cho dù bỏ đi tay trái hay tay phải, đều khiến cho lòng con đau như cắt. Mẹ, mẹ quyết để con đau lòng như thế sao?”
Cứ trốn tránh mãi không phải là cách hay, Trịnh Sảng quyết định nói ra hết những gì trong lòng mình nghĩ. Cao Hiểu Cương cũng cắn răng soài ra giường khóc òa lên. Anh bước tới, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh bà, trong lòng thấy rất bế tắc, không biết nên nói gì để an ủi bà.
Cao Hiểu Cương khóc tới mức cánh tay rung cả lên, suy nghĩ như đi vào ngõ chết, con người khác có nuôi như thế nào thì cũng là con người khác! Trong lòng bà chỉ còn nỗi thê lương.
Thấy bà khóc thảm thiết như thế, lòng Trịnh Sảng cũng trầm xuống và khó chịu, anh kéo bà lên ôm vào lòng, rồi thì thầm bên tai bà: “Mẹ, mẹ đừng ép con, nếu con không nhận mẹ đẻ mình con có còn phải là người không? Mẹ con mới tới được chẳng bao lâu đã đuổi bà ấy đi thế này, bà ấy sẽ sống rất khổ tâm! Con không làm thế được, thật sự không làm được! Xin mẹ đừng ép con, mẹ nhé?”
“Không để bà ta đi lẽ nào con muốn ép mẹ đi?”. Cao Hiểu Cương đẩy anh ra, mắt ầng ậc nước, sâu trong đôi mắt bà toàn là sự lạnh giá, bà lạnh lùng nói: “Hơn nửa đời mẹ dành cho bố con, dành cho cái nhà này, giờ mẹ đã hơn 50 tuổi, cũng sắp nghỉ hưu tới nơi rồi, chắc con không muốn mẹ mua nhà chuyển ra làm bà già canh nhà chứ?”.
“Mẹ, mẹ nói như thể như tát con một cái!”. Trịnh Sảng đỏ mắt lên.
Cao Hiểu Cương lườm anh, rồi thở dài, nói: “Con nên biết, không phải mẹ nhẫn tâm, không chịu được bà ấy, mà là bà ấy không chịu được mẹ! Con cũng đã nhìn thấy, sau khi bà ấy tới bà ấy biến cái nhà này thành thế nào rồi đấy. Bà ta không những gây sự với mẹ, bà ta còn gây sự cả với Tiêu Mai, hôm đó suýt chút nữa còn ép Tiêu Mai nhảy lầu. Giờ ta nghĩ lại trong lòng vẫn còn run bần bật! Tiểu Sảng con hãy nghĩ cách đưa bà ta đi, biết chưa? Không phải mẹ không để con tận chữ hiếu, mẹ có thể cho bà ta tiền, hàng tháng đều đưa cũng được, mẹ sẽ đưa. Nếu sau này bà ta có ốm đau bệnh tật, con có thể đưa bà ta tới Bắc Kinh chữa bệnh, mẹ thúc trực bên mấy ngày mấy đêm cũng được. Nhưng giờ thì con phải đưa bà ta đi, nếu không nhà này sẽ không còn một giây phút yên bình nào. Con đưa bà ta đi, để mẹ sống thêm vài năm có được không?”
Trịnh Sảng cúi đầu không lên tiếng, Cao Hiểu Cương nói không phải không có lý, muốn Ân Tú Chi cùng chung sống hòa thuận với Cao Hiểu Cương và Tiêu Mai gần như là điều không thể. Có lẽ anh đã coi sự việc quá đỗi đơn giản, cả ba người phụ nữ đều có thể gây chuyện, không phải người này thì là người kia, vừa mới tạm ngừng có mấy ngày, giờ lại bắt đầu rồi. Lần đầu tiên anh thấy mình không đỡ được sức công phá của phụ nữ, anh vừa mới thân thiết với mẹ đẻ, thì người mẹ nuôi dưỡng anh đã làm mưa làm gió; nghĩ nếu mai anh có thân thiết với người mẹ đã nuôi dưỡng anh thì chắc mẹ đẻ anh lại la lối om sòm. Ở giữa lại còn có cả cô nàng Tiêu Mai cũng không kém cạnh, đúng là anh không thể nào đắc tội được với bất cứ ai trong số ba người phụ nữ này, chỉ cần một người không hài lòng thôi đã là chuyện lôi đình rồi, đúng là khiến anh to đầu!
“Sảng Nhi, Sảng Nhi, con có ăn cơm nữa không?”. Ân Tú Chi ở ngoài gõ cửa, bà biết lúc trước Cao Hiểu Cương đánh tiếng gọi anh vào nhất định không có chuyện gì tốt đẹp, có khi còn nói xấu bà sau lưng. Nhưng vì còn có Tiêu Mai và Thu Nhi ở đó, bà không muốn gây chuyện, nhẫn nại đợi thời cơ thích hợp, không thấy Trịnh Sảng ra nên không nhịn được gọi cửa.
“Bản thân ăn no rồi còn bắt con trai ta đói bụng ở đó nói chuyện phiếm cho nghe à? Trên đầu có thần linh, cô đã cướp người đàn ông của ta lại còn hại con ta, nếu sau này ta dù có không phải là ông trời thì cũng không tha cho cô, nhất định cho sấm đánh chết con hồ ly tinh nhà cô!”
Bà lèo nhèo bên ngoài, Cao Hiểu Cương không chịu được, định đứng dậy ra mở cửa cùng nhau đấu một trận cho rồi, nhưng Trịnh Sảng lại cản lại. Anh quay người đứng dậy, mở cửa ra rồi kéo bà về phòng, bị kẹp giữa mấy người phụ nữ, lòng anh không khỏi bực tức, lời nói tự có chút khó chịu, giọng cũng to lên, anh trợn mắt nhìn bà nói: “Mẹ làm gì thế? Mẹ không thể bớt gây chuyện một chút à?”.
Thế rồi chuyện không hay, Ân Tú Chi nói Trịnh Sảng hung dữ với bà, quát bà, chê bà. Sao vừa lúc nãy còn nói chuyện phiếm chọc cho bà cười, thoắt một cái lại thay đổi tới mức này? Bà cứ khăng khăng đổ cho là Cao Hiểu Cương gây chuyện, lại ngồi vỗ đùi bắt đầu mắng Cao Hiểu Cương. Bà khóc tới mức làm cho Trịnh Sảng thấy bức xúc không chịu nổi, nhưng cuối cùng thì anh vẫn nuốt bực vào lòng, chuyển sang xin lỗi bà, xin bà nguôi ngoa cơn giận.
Ân Tú Chi vừa phát tiết lên, Tiêu Mai đã ra ám hiệu mắt với Thu Nhi, rồi kéo Bát Kim đi. Sau một ngày đi chơi với nhau, hai người họ đã có chút tình cảm, cô hỏi gì, thằng nhỏ đều trả lời đó, chỉ cần nó biết. Tiêu Mai hỏi, “trước đây bà cháu ở quê lúc nào cũng hay mắng người khác như thế này à?”.
“Cũng tương tự ạ. Cháu nghe mẹ cháu nói bà thường không có chuyện kiếm có chuyện, thỉnh thoảng lại mở trận lôi đình, không thế thì bà không sống được. Mẹ cháu còn nói bà là đồ già rồi mà không chết”
“Suỵt, những lời này không được nói ra tùy tiện. Bà ấy là bà cháu, sau này không được nói thế nhé, biết chưa?”. Tiêu Mai không ngờ được người ít lời như Phượng Bình sau lưng lại có thể mắng mẹ chồng như thế, quả khiến cô thay đổi cách nhìn, còn thấy rất ngạc nhiên.
“Cháu chỉ nói mỗi với bác, bác cũng đừng bảo là cháu nói, nếu để bà biết thì cháu sẽ bị đánh đòn đấy, còn mắng cả mẹ cháu nữa. Mẹ cháu không cho cháu nói với người khác”
“Cháu có thích bà không? Lúc bà ấy mắng mẹ cháu, cháu có ghét bà ấy không?”
“Có lúc ghét, có lúc thích”
“Ồ, thế là sao?”
“Lúc bà đối tốt với cháu thì cháu thích. Lúc bà mắng mẹ cháu thì cháu ghét, có lúc bà mắng ác quá cháu còn muốn cắn bà, cắn vào tay cho chảy máu ra”
“Thế không được đâu, sau này không được nghĩ như thế nữa, nhất định không được đâu. Bà ấy là bà cháu, là mẹ của bố cháu, cho dù bà ấy và mẹ cháu như thế nào đi nữa, bà cũng là bề trên của cháu, cháu nhất định phải yêu, phải tôn trọng bà, nhớ chưa?”
“Thế bà cũng là mẹ của bác cả và bác, sao bác không yêu, không tôn trọng bà, lại còn cãi nhau với bà nữa?”. Bát Kim thau láu mắt hỏi cô.
“Haiz, điều này…”. Tiêu Mai không thể trả lời được câu hỏi của thằng bé. Đúng là bị một đứa trẻ hỏi mà không trả lời được có chút ê mặt. Tại cô hơi nóng, nghĩ một lát, cô muốn nói cô là người lớn, bề trên làm việc đúng hay sai đương nhiên có thể phản biện, nói lý lẽ với bậc trên. Nhưng lại sợ nói thế sẽ làm hư bọn trẻ, cho nên chuyển thành: “Giờ bác biết mình sai rồi, sau này bác sẽ không như thế nữa, cháu cũng không được thế nữa nhé, sau này cả hai chúng ta đều không được như thế nữa”.
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì… bà là bề trên của cả hai chúng ta, cho dù bà có sai, chúng ta phải biết tha thứ, chắc là cháu không hiểu tha thứ là gì. Ờ, chính là nói không nên so đo với bà, cháu có hiểu so đo là gì không? Chính là… Aiz, chính là không giống như cách cư xử thường ngày của bà. Với cách cư xử đó cháu nên…”
Nên thế nào? Tiêu Mai càng muốn diễn đạt rõ ràng lại càng loạn, cô nghĩ là Bát Kim còn nhỏ như thế nhất định không hiểu được lời cô nói, nhưng những lời cô nói trước đó nhìn thằng bé có vẻ biết, chắc là nó hiểu.
“Lúc nãy bác nói cháu có hiểu không?”
Đầu tiên Bát Kim lắc đầu, sau đó gật đầu, làm cho Tiêu Mai cũng chẳng hiểu được là nó có hiểu hay không, trong lúc loạn hết cả lên, cô cũng chẳng muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa.
“Bác dâu, bác nói là ở nhà có thể gọi là bác dâu, đúng không ạ?”
“Đúng. Cháu nói đi, muốn bảo gì nào?”
“Cháu và bà có thể ở đây mãi không?”
“A, điều này, điều…”. Lại một lần nữa Tiêu Mai bị thằng bé hỏi mà không trả lời được, cô thấy mình đã làm sai một việc, đó chính là không nên đưa thằng bé này tới phòng cô. Cô không thể trả lời được, may mà nó không đợi cô trả lời đã đưa ra câu hỏi thứ hai luôn.
“Hôm nay lúc chúng ta về nhà cháu nhìn thấy một căn nhà có cái nóc rất to, đó là nhà ạ? Trên nóc đó có ai ở không? Trong nhà đó có ai ở ạ?”
Tiêu Mai biết căn nhà nó nói chính là biệt thự, điều này thì dễ trả lời thôi, cô thở phào một cái, “đó là biệt thự, chính là một căn nhà rất to rất to, người sống trong đó đều là những người rất giàu có”.
“Thế làm thế nào mới có được nhiều tiền?”
“Ờ, đúng rồi, phải chăm chỉ học tập. Lúc đi học cháu phải cố gắng học tập, sau này lớn lên sẽ tìm được một công việc tốt, có công việc tốt rồi nhất định sẽ có nhiều tiền, như thế cháu có thể mua được căn nhà to để ở”
“Thế bác dâu và bác cả là ngày xưa hồi còn bé không học hành chăm chỉ nên mới không mua được nhà to có đúng không ạ?”
Lúc này Tiêu Mai bị Bát Kim hỏi cho toát hết mồ hôi, không nói nên lời, ở ngoài Trịnh Sảng giở tuyệt chiêu ra dỗ dành Ân Tú Chi. Anh vẫn nói mỗi câu, mẹ gây chuyện như thế có muốn con trai mẹ thăng quan nữa hay thôi? Chiêu này quả nhiên có thể làm tiêu tan khả năng gây sát thương của bà, có thể nói lần nào cũng có hiệu quả, ngọn lửa trong bà lập tức dịu hẳn đi, lúc này chỉ còn ư ư mấy tiếng, cũng nhận ra mình gây chuyện cũng tương đối rồi.
Dỗ dành xong Ân Tú Chi rồi, anh vẫn còn phải tiếp tục đi thuyết phục Cao Hiểu Cương, cho dù Ân Tú Chi gây gổ như thế nào, là con trai bà anh vẫn chẳng có cách nào mở miệng ra đuổi bà về.
Trừ khi tự bà đòi về, mà cũng không thể để bà về một cách ấm ức, nếu không lòng anh cũng chẳng được yên. Nhưng nếu muốn giữ Ân Tú Chi lại thì anh nhất định phải chế ngự được hai bức tường kia, đầu tiên chính là bức tường Cao Hiểu Cương.
Nhiệm vụ nặng nề mà con đường thì xa tít, sao phụ nữ khó chiều đến thế? Trịnh Sảng lắc đầu, nếu cứ tiếp tục năm ngày ba trận như thế này chắc anh không chịu nổi mất!
Từng cơn gió đêm thổi vào nhà qua cửa sổ, khiến rèm cửa bay theo làn gió, nhưng cho dù ngọn gió có ngọt ngào đến thế nào cũng không thể lay động được cái chau mày của Cao Hiểu Cương. Bà lặng lẽ đứng bên cửa sổ, dưới trời đêm, ánh đèn của mọi nhà đều rất rực rỡ, thế mà không thể thắp sáng được sự âm u trong lòng bà. Chỉ có tấm rèm cửa đó là hiểu được lòng người, bất chợt bay lên vai, giống như đang thầm lặng an ủi bà, bởi vì lúc này nhìn bà thật thê lương, thật đau lòng.
Trước đêm nay, Cao Hiểu Cương chưa từng có cảm giác khủng hoảng, trước mặt Ân Tú Chi bà luôn có cảm giác ưu thế về mặt tâm lý, chẳng hề có chút lo lắng nào về việc vị trí của bà trong nhà này sẽ bị lung lay, sở dĩ Cao Hiểu Cương nhẹ dạ như thế là vì Tiêu Mai và Ân Tú Chi cũng không hợp nhau, nhất định cô sẽ liên kết với bà, nhưng cảnh tượng hôm nay lại ngược lại. Trong đầu bà không lúc nào không văng vẳng âm thanh chan hòa đầm ấm của mẹ chồng con dâu trong phòng ăn lúc trước, trong ngực khó chịu giống như có hàng trăm móng vuốt đang cào xé, và chợt nhận ra rằng Tiêu Mai mới chính là nữ chủ nhân thực sự của cái nhà này, nếu cô càng thân thiết với Ân Tú Chi, thì thân phận và địa vị của bà trong nhà này càng đuối đi.
Càng nghĩ bà càng hối hận, ngày xưa tại sao lại sửa tên chủ nhà thành Trịnh Sảng chứ? Nhưng hối hận cũng vô tác dụng, muốn anh đuổi mẹ đẻ về đến hơn năm mươi phần trăm là không thể được, điều duy nhất bà có thể làm bây giờ chính là ngăn cản Tiêu Mai và Ân Tú Chi hòa hợp với nhau, đồng thời tích cực lôi kéo Tiêu Mai, tạo thành trận tuyến thống nhất, như thế mới tiêu trừ được Ân Tú Chi, tránh việc vị trí của bà bị Ân Tú Chi thay thế.
“Mẹ”. Trịnh Sảng đẩy cửa bước vào, bà tỏ ra như không nghe thấy gì. Trịnh Sảng bước tới bên cửa sổ, bà lại quay người bỏ đi, mặt vênh lên ngồi xuống bên giường. Trịnh Sảng lò dò đi lại, ngồi bên bà lặng lẽ cúi đầu không nói gì.
Thấy anh không nói lời nào, bà lạnh lùng bảo rằng, “có phải con định để cái nhà này không có được một ngày yên ổn?”.
Không phải Trịnh Sảng không muốn nói, mà là anh không biết phải tỏ ra như thế nào, anh không thể đuổi mẹ anh về, cũng không thể làm tổn thương Cao Hiểu Cương, anh chỉ biết im lặng. Nhưng Cao Hiểu Cương không để anh im lặng, bà nói: “Được, bà ta mới là mẹ con, mẹ cũng không làm khó con nữa, ngày mai mẹ sẽ thuê phòng và chuyển ra ngoài. Đợi khi nào Hân Di lấy chồng sẽ đến ở nhờ nhà con rể, nếu con rể không cho ta ở nhờ thì còn nhà dưỡng lão, cùng lắm thì ta sẽ tới nhà dưỡng lão ở là xong”.
“Mẹ nói gì thế? Con có thể để mẹ ra ngoài thuê phòng hay tới ở nhà dưỡng lão sao? Mẹ là mẹ con, bà ấy cũng là mẹ con, đây là sự thực không gì có thể thay đổi được!”. Trịnh Sảng không thể tiếp tục giả câm giả điếc được.
“Thế con định thế nào? Định để mẹ và bà ta ở với nhau sao? Lúc nãy bà ta mắng mẹ thế nào, con cũng nghe thấy rồi đấy. Con nghĩ rằng mẹ và bà ta có thể sống hòa thuận với nhau được sao?”
Thực sự là không thể, việc này đúng là nghĩ nát óc, Cao Hiểu Cương không dễ dỗ dành như Ân Tú Chi, đừng có nghĩ che được mắt bà. Lòng tự trọng của bà rất cao, nếu thực sự khiến bà điên lên, rất có thể mai bà sẽ tức giận ra ngoài thuê phòng ở thật. Trịnh Sảng nghĩ, hiện giờ chỉ có thể áp dụng chiến lược kéo dài, kéo dài một tiếng sẽ được thêm một tiếng, hết ngày hôm nay rồi tính, ai biết được ngày mai rồi sẽ có chuyện gì xảy ra?
Để làm dịu Cao Hiểu Cương, anh đành phải nói: “Con biết, nếu để hai người chung sống với nhau một thời gian dài là chuyện không thể, mẹ ấy cũng không nói sẽ ở đây lâu. Có thể mấy ngày nữa mẹ ấy thấy chán sẽ tự mình đòi về cũng nên?”
“Thế nếu bà ta không về thì sao? Mẹ không thấy bà ấy có ý định trở về”
“Mẹ ấy mới đến chưa được bao lâu, rất có thể mẹ ấy lo mới tới chơi chưa được mấy ngày mà đòi về sẽ bị hàng xóm chê cười”
“Ở bao lâu mới gọi là lâu? Một năm? Năm năm? Mười năm?”
“…Kiểu gì cũng phải hết mùa hè này chứ ạ”
Cao Hiểu Cương không hy vọng là ngày mai Trịnh Sảng có thể đưa được Ân Tú Chi về, chẳng qua là ép anh đưa ra hạn định thời gian cụ thể, mục đích đã đạt được, bà cũng lùi lại một bước, đổi giọng, nói với giọng đành chấp nhận: “Tiểu Sảng, không phải mẹ nhẫn tâm, mẹ chỉ vì muốn tốt cho cả nhà thôi, cứ nhất nhất phải ở với nhau ngày nào cũng gây gổ om sòm chẳng có lợi cho ai cả. Sợ sau này gây chuyện động trời hối hận không kịp thì thà sớm chia tách còn hơn. Mẹ vẫn câu nói đó, không phải mẹ trù ẻo bà ta, nhưng hai người đều có tuổi rồi, đều phải đối diện với sinh lão bệnh tử. Nếu có ngày bà ấy không khỏe, lúc nào con cũng có thể đón bà ấy lên Bắc Kinh dưỡng bệnh, chỉ cần lúc đó mẹ còn có sức, mẹ nhất định sẽ giúp con chăm sóc bà ấy, điều này không thành vấn đề. Nhưng giờ thì không được, hiện giờ bà ấy còn rất khỏe mạnh, hơi một tí là mở miệng mắng người khác, như thế thì làm sao cùng sống với nhau dưới một mái nhà được?”
“Đợi đã”. Cao Hiểu Cương nhớ ra món quà Trịnh Hân Di mua về tặng cho mọi người, bà cầm lấy chiếc túi giấy đưa cho anh, “có lẽ gần đây Hân Di bay ra nước ngoài, đây là quà nó mua cho con và Tiêu Mai”.
Trịnh Hân Di cứ lần nào đi ra nước ngoài là nhất định sẽ mua quà cho mẹ và anh trai, và đều là những món đồ tốt. Cao Hiểu Cương thấy con gái mình thật tâm lý và biết điều, mặc dù từng cãi nhau với Tiêu Mai, nhưng lúc mua quà cũng không chừa cô ra, mà mua cũng chọn đúng món, đúng lúc, Tiêu Mai nhất định rất thích chiếc bút vẽ cô mua.